GB|Music|Blog | HOME |
Tôi xách túi đồ nhãnhiệu Levi's ra khỏi Plazarồi đứng lại ở cửa chờbạn . Một tay ăn màychuyên nghiệp phát hiệnra tôi, sán tới đứngtrước mặt. Câu chuyệncủa tôi chỉ có thế thôi.Thế nhưng tay ăn màyđã dạy tôi một bài họckinh tế còn sâu sắc hơnmột khoá học tại chứckinh tế ở trường. Tôi kểcâu chuyện này chínhbởi ý nguyện của tay ănmày đó.- Xin anh... cho tôi ít tiềnđi! - Tôi đứng đó chả cóviệc gì nên tiện tay vứtcho hắn đồng tiền xu,rồi bắt chuyện cùngnhau.Ăn mày rất thích kể lể.- Tôi chỉ ăn mày quanhkhu mua sắm này thôi,anh biết không? Tôi chỉliếc một phát là thấyanh ngay. Đi mua Levi'sở Plaza chắc chắn nhiềutiền...- Hả? Ông cũng hiểu đờiphết nhỉ! - Tôi ngạcnhiên.- Làm ăn mày, cũng phảiăn mày cho nó có khoahọc. - Ông ta bắt đầumở máy.Tôi ngẫm nghĩ một lát,thấy thú vị bèn hỏi:- Thế nào là ăn màymột cách khoa học?Tôi nhìn kỹ ông ta, đầutóc rối bù, quần áo ráchnát, tay gầy giơ xương,nhưng lại sạch sẽ.Ông ta giảng giải:- Ai chẳng sợ và ghétăn mày, nhưng tôi tinanh không ghét tôi, tôiđoan chắc điều đó . Đấylà điểm tôi khác biệt vớinhững thằng ăn màykhác.Tôi gật đầu đồng ý,đúng là tôi không ghétông ta, nên tôi đang nóichuyện với ông ta đấythôi.- Tôi biết phân tíchSWOT, những ưu thế,bất lợi, những cơ hội vànguy cơ. Đối mặt vớinhững thằng ăn mày làđối thủ cạnh tranh củatôi, ưu thế (Strengths)của tôi là tôi không làmngười ta phản cảm, lánhsợ. Cơ hội(Opportunities) và nguycơ (Threats) thì chỉ lànhững yếu tố điều kiệnbên ngoài thuộc về hoàncảnh, có thể là dân số ởđây đông hay vắng,thành phố có quyết địnhchỉnh trang đô thị, dẹphè phố chăng...- ...???- Tôi đã từng tính toánrất cụ tỉ (cụ thể và tỉmỉ) rằng, khu vựcthương mại này ngườiqua lại đông, mỗi ngàykhoảng mười nghìnngười, nghèo thì nhiềulắm, nhưng người giàucòn nhiều hơn. Trênphương diện lý luận thìgiả như mỗi ngày tôi xinđược mỗi người mộtđồng xu một nghìnđồng, thì mỗi tháng thunhập của tôi đã đượcba trăm triệu đồng.Nhưng thực tế thì đâuphải ai cũng cho ăn màytiền, mà một ngày làmsao tôi đi xin đượcmười nghìn lượt người.Vì thế, tôi phải phântích, ai là khách hàngmục tiêu của tôi, đâu làkhách hàng tiềm năngcủa tôi.Ông ta lấy giọng nói tiếp:- Ở khu Plaza này thìkhách hàng mục tiêucủa tôi chiếm khoảng30% số lượng ngườimua sắm, tỉ lệ thànhcông khoảng 70%.Lượng khách hàng tiềmnăng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trênđối tượng này khoảng50%. Còn lại 50% sốngười, tôi chọn cách làbỏ qua họ, bởi tôi khôngcó đủ thời gian để tìmvận may của mình vớihọ, tức là xin tiền họ.- Thế ông định nghĩathế nào về khách hàngcủa ông? - Tôi căn vặn.- Trước tiên, kháchhàng mục tiêu nhé. Thìnhững nam thanh niêntrẻ như anh đấy, có thunhập, nên tiêu tiềnkhông lưỡng lự. Ngoài racác đôi tình nhân cũngnằm trong đối tượngkhách hàng mục tiêucủa tôi, họ không thểmất mặt trước bạnkhác phái, vì thế đànhphải ra tay hào phóng.Rồi tôi chọn các cô gáixinh đẹp đi một mình làkhách hàng tiềm năng,bởi họ rất sợ bị lẽo đẽotheo, chắc chắn họ chọncách bỏ tiền ra cho rảnhnợ. Hai đối tượng nàyđều thuộc tầm tuổi20-30. Nếu tuổi kháchhàng nhỏ quá, họ khôngcó thu nhập, mà tuổi giàhơn, thì họ có thể đã cógia đình, tiền bạc bị vợcầm hết rồi. Những ôngchồng đó biết đâu có khiđang âm thầm tiếc hậnrằng không thể ngửatay ra xin tiền của tôi ấychứ!- Thế thì mỗi ngày ôngxin được bao nhiêutiền?- Thứ hai đến thứ sáu,sẽ kém một chút,khoảng hai trăm nghìn.Cuối tuần thậm chí cóthể 4-500 nghìn.- Hả? Nhiều vậy sao?Thấy tôi nghi ngờ, ôngta tính cho tôi thấy:- Tôi cũng khác gì anh,tôi cũng làm việc támgiờ vàng ngọc. Buổi sángtừ 11h đến tối 7h, cuốituần vẫn đi làm nhưthường. Mỗi lần ăn màymột người tôi mấtkhoảng 5 giây, trừ đithời gian tôi đi lại, dichuyển giữa các mụctiêu, thường một phúttôi xin được một lầnđược một đồng xu 1nghìn, 8 tiếng tôi xinđược 480 đồng mộtnghìn, rồi tính với tỉ lệthành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi đượckhoảng 300 nghìn.Chiến lược ăn mày củatôi là dứt khoát khôngđeo bám khách chạydọc phố. Nếu xin mà họkhông cho, tôi dứtkhoát không bám theohọ . Bởi nếu họ cho tiềnthì đã cho ngay rồi, nếuhọ cho vì bị đeo bámlâu, thì tỉ lệ thành côngcũng nhỏ. Tôi không thểmang thời gian ăn màycó giới hạn của tôi để đilãng phí trên nhữngngười khách này, trongkhi tôi có thể xoay ngaysang mục tiêu bên cạnh.Trời, tay ăn mày này cóđầu óc quá đi, phân tíchnhư thể giám đốc kinhdoanh hoặc giám đốctiếp thị vậy.- Ông nói tiếp đi! - Tôihào hứng.- Có người bảo ăn màycó số may hay xui, tôikhông nghĩ thế. Lấy vídụ cho anh nhé, nếu cómột thanh niên đẹp traivà một phụ nữ xinh đẹpđứng trước cửa shopđồ lót mỹ phẩm, thì anhsẽ chọn ai để ăn mày?Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo,tôi không biết.- Anh nên đi đến xin tiềnanh thanh niên kia. Vìđứng bên anh ta là mộtphụ nữ đẹp, anh tachẳng lẽ lại không choăn mày tiền. Nhưng nếuanh đi xin cô gái đẹp, côta sẽ giả vờ là ghê sợanh rồi lánh xa anh.Thôi cho anh một ví dụnữa: Hôm nọ đứng ởcửa siêu thị BigC có mộtcô gái trẻ tay cầm túiđồ vừa mua từ siêu thị,một đôi nam nữ yêunhau đang đứng ănkem, và một anh chàngđóng bộ công chứcchỉnh tề, tay xách túiđựng máy tính xáchtay. Tôi chỉ nhìn họ bagiây, sẽ không ngần ngừbước thẳng tới mặt côgái trẻ xin tiền, cô gáicho tôi hẳn hai đồng xu,nhưng ngạc nhiên hỏi tôitại sao chỉ xin tiền cómỗi cô ta. Tôi trả lờirằng, cái đôi tình nhânkia đang ăn, họ khôngtiện rút ví ra cho tiền,anh kia trông có vẻ lắmtiền, trông như sếpnhưng vì thế trên ngườihọ thường không cósẵn tiền lẻ. Còn cô vừamua sắm ở siêu thị ra,cô tất còn ít tiền thừa,tiền lẻ.Chí lý, tôi càng nghe tayăn mày nói càng tỉnh cảngười ra.- Cho nên tôi bảo rồi, trithức quyết định tất cả!Tôi nghe sếp tôi nói baolần câu này, nhưng đâylà lần đầu tôi nghe mộtthằng ăn mày nói câunày.- Ăn mày cũng phảimang tri thức ra mà ănmày. Chứ ngày ngàynằm ệch ra ở xó chợ,cầu thang lên đườngvượt giao lộ, xin ai chođược tiền? Nhữngngười đi qua giao lộ,chạy qua cổng chợ đềuvội vàng hoặc cồngkềnh, ai ra đấy mà chơibao giờ, ra đấy xin chỉmệt người. Phải trang bịtri thức cho chính mình,học kiến thức mới làmngười ta thông minhlên, những người thôngminh sẽ không bao giờngừng học hỏi kiến thứcmới . Thế kỷ 21 rồi, bâygiờ người ta cần gì, cóphải là cần nhân tàikhông?Có lần, có một ngườicho tôi hẳn 50 nghìn,nhờ tôi đứng dưới cửasổ gào: "Hồng ơi, anhyêu em", gào 100 lần.Tôi tính ra gọi một tiếngmất 5 giây, thời giancũng tương tự như tôiđi ăn mày một lần,nhưng lợi nhuận đạtđược chỉ 500 đồng, cònkém đi ăn mày, thế làtôi từ chối.Ở đây, nói chung mộttay ăn mày một thángcó thể đi xin được mộtnghìn hoặc tám trămlần. Người nào maymắn thì cùng lắm đi xinđược khoảng hai nghìnlần. Dân số ở đâykhoảng ba triệu, ăn màyđộ chục anh, tức là tôicứ khoảng mười nghìnngười dân mới ăn màymột người. Như thế thunhập của tôi ổn định, vềcơ bản là cho dù kinh tếthế giới đi lên hay đixuống, tình hình xin tiềncủa tôi vẫn ổn định,không biến động nhiều.Trời, tôi phục tay ănmày này quá!- Tôi thường nói tôi làmột thằng ăn mày vuivẻ. Những thằng ănmày khác thường vui vìxin được nhiều tiền. Tôithường bảo chúng nó là,chúng mày nhầm rồi. Vìvui vẻ thì mới xin đượcnhiều tiền chứ.Quá chuẩn!- Ăn mày là nghề nghiệpcủa tôi, phải hiểu đượcniềm vui do công việccủa mình mang lại. Lúctrời mưa ít người raphố, những thằng ănmày khác đều ủ rũ oántrách hoặc ngủ. Đừngnên như thế, hãy tranhthủ mà cảm nhận vẻđẹp của thành phố. Tốivề tôi dắt vợ và con đichơi ngắm trời đêm,nhà ba người nói cườivui vẻ, có lúc đi đườnggặp đồng nghiệp, tôi cókhi cũng vứt cho họ mộtđồng xu, để thấy họ vuivẻ đi, nhìn họ như nhìnthấy chính mình.- Ối ông cũng có vợ con?- Vợ tôi ở nhà làm bànội trợ, con tôi đi học.Tôi vay tiền ngân hàngmua một căn nhà nhỏ ởngoại thành, trả nợ dầntrong mười năm, vẫncòn sáu năm nữa mớitrả hết. Tôi phải nỗ lựckiếm tiền, con tôi cònphải học lên đại học, tôisẽ cho nó học Quản trịkinh doanh, Marketing,để con tôi có thể trởthành một thằng ănmày xuất sắc hơn bốnó.Tôi buột miệng:- Ông ơi, ông có thunhận tôi làm đệ tửkhông?
Ayemm: hay quan sat tan dung thoi co ban se dat dc thanh cong cho du b la 1 an may
trang chu
1571