XtGem Forum catalog
- 29-03-24 23h01'

hạt bụi

Buổi chiều, sau giờ tan sở, gã phóng lên chiếc Dylan ra quán nhậu, chiều nay gã và đám bạn nối khố hẹn nhau tại quán thịt cầy lão Sú vừa xả xui vừa rửa chiếc xe mới, chả là vừa tuần trước gã mới mất chiếc @ láng cóng, chiếc Dylan này gã mới tậu cách đây hai hôm. Dừng xe trước cổng quán, gạt chống để chiếc xe cho nhân viên quán đem đi đâu thì đi, gã chả sợ vì gã là khách quen cái quán này.
Mụ chủ quán tròn như hột mít, hai thớ thịt nung núc kéo chảy xệ hai gò má bóng bẩy những mỡ, đôi mắt nhỏ xíu liếc tới liếc lui như hai đường chỉ chạy ngang gương mặt, bộ đồ len thun cố tình thắt chặt vô người chỉ tổ hiện rõ những thớ thịt ngấn hằn sâu qua từng lớp vải, nhìn mụ trông cứ như một khúc giò lụa biết di động. Gã nhún vai nhìn mụ nháy mắt, vừa trông thấy gã mụ chủ đã nở nụ cười rất tươi đon đả:
- Chú Toàn hôm nay trông bảnh nhể, đi chiếc Dylan trông cứ sang sang là..
- Chị cứ nói thế, thằng em bao giờ chả sang, nhẩy khà khà...
- Uh, chú là nhất rồi, hôm nay chú định ủng hộ quán chị bao nhiêu két đây?
- Chị cho bọn kia mang cho em 5 két, hết kêu thêm.
- Ok, có liền.
Mụ chủ gật gù vừa hét vào trong:
- Chúng mày lấy bàn anh Toàn 5 két ken, phục vụ các anh chu đáo đấy nhá mấy đứa…
Tiếng khua chai bia, tiếng cười nói rôm rả . Mùi thịt chó , mùi riềng mùi mắm tôm cứ thơm nức cả mũi, đánh xộc vào những chiếc mũi phinh phỉnh của cả một lũ đàn ông luôn tay nâng ly, tiếng ly tách chạm nhau lanh canh…Thời gian cứ đi qua, những chai bia liên tục được khui ra, từng két một vơi dần. Buổi nhậu đi dần vào tàn cuộc khi những tiếng lè nhè đã bắt đầu được tuôn ra. Gã khật khưỡng đứng lên nâng ly gục gặc đầu:
- Hức… chúng mày phải chúc mừng tao vừa tậu được thằng Dylan mới..hức… của đi thay người... hức… hừm…không mất chiếc @ tao dek có Dylan, cái nào cũng phải thử… hức… chúng mày nhể…
- Uh, chúc… mừng mày… mất chiếc này... có chiếc khác mới hơn, tống cựu nghinh tân ha ha...
- Hức… trăm phần trăm... thằng nào không cạn đập bỏ mẹ…
Gã ngửa cổ nốc cạn ly bia nuốt cái ực ngon lành, bỗng giật mình vì cái níu tay:
- Chú ơi, chú đưa giày cháu đánh bóng cho ạ
- hức… mày là thằng nào… xê ra
- Giày chú dơ lắm, cháu sẽ đánh thật sạch cho chú
- Tao bảo... hức… xê ra không tao oánh bỏ mẹ bây giờ…
Thì ra là một thằng nhóc có nước da ngăm ngăm, trên tay là hộp đánh giày, trên người là bộ quần áo cũ kỹ và thậm chí có phần rách , được khoác bên ngoài là chiếc áo len màu xám tro cũng đã cũ nhưng nhìn kỹ lại rất sạch sẽ, thằng bé cố níu gã van vỉ:
- Cháu đánh giày bảo đảm với chú không sạch không lấy tiền, không còn một hạt bụi
Gã nhướng mắt nhìn thằng bé soi mói một lát rồi quay sang đám bạn nhậu vừa nấc cụt vừa nói:
- Thằng này nó đòi… hức… đánh giày cho tao kìa chúng mày haha, này nhóc… hức… mày bảo đảm…hức… đánh xong giày tao không hề có hạt bụi không?
- Vâng
- Vậy làm tao coi… hức
Thằng nhóc như chỉ cần có vậy, vội vàng nhào xuống tháo giày cho gã, mang vào chân gã đôi dép nhựa, rồi vội vã mang đôi giày gã chạy ra ngoài, gã trừng mắt túm cổ thằng nhóc:
- Thằng khốn, mày định mang giày tao đi trốn à?
- Không ạ, cháu mang ra ngoài kia đánh, ngồi đây họ không cho, lát cháu mang vào cho chú.
Thằng bé rụt cố nhăn mặt vì cái túm cổ khá đau của gã, nhướng cặp măt đỏ ngầu vì rượu gã hất mặt buông tay khỏi cổ thằng bé hăm với theo:
- Mày liệu đấy, giở trò là chết mẹ với tao.
Bàn nhậu lại tiếp tục, 15 phút sau thằng bé trở vô, chiếc giày đã được đánh bóng. Nó trao cho gã và khoanh tay đứng chờ. Gã chăm chú nhìn đôi giày của mình, bỗng gã nhướng mắt tinh quái nhìn thằng nhóc:
- Mẹ, nói không một hạt bụi chứ cái giống gì đây mày? định lừa tao hả?
- Cháu…
- Này, chúng mày nhìn đi, rõ ràng giày tao… hức… còn bụi mà nó bảo dek còn...
Thằng bé nghệt mặt ra nhìn hạt bụi nhỏ xíu vương nơi hông chiếc giày, nó lấy tay định khều xuống thì gã đánh thật mạnh vào tay nó:
- Bỏ ra, định phi tang chứng cớ hả thằng nhóc, còn bụi thì tao dek trả tiền.
Đám bạn nhậu gã lao nhao lên:
- Thôi đi thằng Toàn, trả tiền cho thằng nhóc để nó đi cho rồi, hâm hả mày?
- Trả là trả thế nào... hức, nó bảo... hức… tao… hức… không sạch không lấy tiền, còn một hạt bụi đây này, biến đi thằng nhóc.
- Chú giả tiền cho cháu đi, có một hạt bụi thôi mà, chú phẩy đi là hết.
- Mày lẹo lưỡi quá thằng nhóc, biến khỏi mắt tao ngay… hức... không tao đập vỡ mặt…
Gã trừng mắt nhìn thằng nhóc khiến nó hoảng sợ chợt lùi lại, nhưng bỗng như có gì xui khiến, nó nhào lại bấu lấy tay gã:
- Chú giả tiền cho cháu…
Gã thuận tay hất thằng bé té nhào, lồm cồm bò dậy thằng bé lại níu lấy gã mà hét:
- Giả tiền cho cháu.
Lần này thì gã điên tiết thật sự, kèm thêm tâm trí gã đang chếnh choáng hơi men, bàn tay to đùng hộ pháp của gã táng thẳng vào mặt thằng bé khiến thằng bé văng ra xa, nhưng thằng bé rất lì nó vẫn cứ nhào về phía gã, lần này thì máu nóng kèm chếnh choáng hơi men đã khiến gã trở nên thật hung dữ gã thẳng tay tát liên tiếp vào mặt thằng bé khiến máu từ trong mũi thằng bé trào ra. Nhìn thấy cảnh đó mụ chủ quán hoảng quá chạy lại can:
- Thôi, chú cho chị xin, chú để chị làm ăn với chứ lị, chúng mày đâu lôi thằng chó con kia ra khỏi quán cho tao, quăng nó ít tiền đuổi nó đi.
Mụ vừa dứt lời thì một gã nhỏ thó từ bên trong đến nhấc bổng thằng bé lên đi về phía cửa quán, thằng bé vùng vẫy miệng vẫn không quên kêu khóc:
- Giả tiền cho cháu… hu hu… cháu không phải ăn xin, cháu làm bằng công sức… giả tiền cháu đây…
Không ai nghe thằng bé kêu la nữa cả, những bàn nhậu lại vang lên tiếng cụng ly… tiếng xì xồ, tiếng chửi thề... tiếng cười nói rôm rả. Những ket bia lại liên tục bật nắp, một lúc sau gã đứng lên tuyên bố giải tán tiệc nhậu, ai về nhà nấy.

Bước chân loạng choạng gã bước ra đường, gió ngoài đường thổi mát lồng lộng, mùa này gió đông bắc thổi về sớm quá, cái lạnh cứ len qua từng lớp áo len dày. Gã dừng lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Cầm lấy cổ xe từ tay một gã trong quán trao, gã leo lên xe đề máy. Bỗng ánh mắt gã sững lại khi nhìn thấy thằng bé đánh giày ban nãy đang đứng bên gốc cây nhìn hắn. Ánh mắt thằng bé đầy căm phẫn, trên mặt nó đã xuất hiện dấu bầm tím có lẽ do cú táng ban nãy của gã. Bỗng dưng gã rùng mình khi bắt gặp ánh mắt thằng bé, một sự căm hờn hiện lên trong khoé mắt tròn to ngơ ngác của nó. Một cảm giác quen thuộc bất chợt ập đến khiến trái tim gã hụt nhịp, cố lắc đầu xua đi cảm giác lạ kỳ vừa ập đến, gã đề máy và phóng xe đi. Ánh mắt thằng bé cứ dai dẳng đeo đuổi theo gã suốt chặng đường về.

Dừng xe trước một ngôi biệt thự cổng màu đen với hàng rào xanh ươm loại dây leo mà người đời đặt cho nó cái tên thật trang trọng "Sử quân tử", mùi thơm thoáng thoảng ngọt ngào xộc vào mũi gã. Cánh cổng mở ra, gã bình thản dắt chiếc xe vào, bỗng tiếng the thé của một người phụ nữ rít lên:
- Giờ này mới về, giời ơi là giời..suốt ngày chỉ nhậu nhẹt, anh làm được cái chó gì ngoài chuyện đó hả?
- Này, ông đang bực nhá, đừng có mà sủa trước mặt ông kiểu đó, ông đánh bỏ mẹ.
- Giời ơi là giời, làng nước ngó sang mà xem, chồng với con toàn một lũ vô tích sự… đi thì chớ về nhà lại say xỉn, chả làm ăn được cái con mẹ gì chỉ toàn báo cô... suốt ngày chỉ biết đàn đúm nhậu nhẹt, khốn nạn cái thân tôi không cơ chứ…
Gã ngán ngẩm nhìn người phụ nữ đang trợn mắt chống nạnh bên cửa nhìn gã, cái thân hình mập mạp kênh kiệu với những móng tay đỏ chót huơ huơ trước mặt gã như muốn cào rách mặt gã. Lách người qua gã đi vội vào căn phòng đối diện. Gã tự hỏi không biết đến bao giờ gã mới không phải nghe cái giọng chì chiết đanh thép khó nghe của cái người phụ nữ mà hắn gọi là vợ.
Bỗng gã thở dài khi ánh mắt gã chạm vào hai tấm hình trên bàn thờ, trong lòng gã chợt trào lên một sự uất hận, rồi bỗng dưng gã đóng sập cửa lại… bật khóc như một đứa trẻ. Gã trách hai đấng sinh thành đã đẩy gã vào cảnh đồng sàn dị mộng. Gã oán sự chọn lựa của chính gã ngày xưa. Giá mà gã đừng ham giàu, ham địa vị , ham cái chức danh con rể của tổng giám đốc thì có lẽ giờ đây gã đã và đang sống bên người con gái dịu hiền mà gã yêu. Nhớ đến nàng, lòng gã đau nhói...

Ngày xưa khi gã cùng nàng còn yêu nhau, gã là sinh viên năm cuối trường kinh tế, nàng có cái tên thật dịu dàng Như Mai, là sinh viên năm ba trường sư phạm. Gã và nàng gặp rồi yêu nhau thật tình cờ trong một đêm giao lưu giữa trường nàng và trường gã. Nhà nàng nghèo lắm, nhưng nàng học rất giỏi. Còn gã, là cậu ấm của một gia đình trung lưu. Ước mơ của nàng và gã rất đơn sơ, một gia đình bé nhỏ sau này khi ra trường và hai đứa con một trai một gái. Nàng sẽ là giáo viên, còn gã sẽ đi làm cho một công ty Trách nhiệm hữu hạn nào đó, cuộc sống sẽ êm đềm và yên bình biết bao. Nàng yêu gã cuồng nhiệt và gã cũng vậy.
Mọi thứ sẽ nhẹ trôi đi nếu không có một ngày bố gã làm ăn tất trách gây hậu quả nghiệm trọng. Để cứu bố gã, một người làm ăn chung với bố gã đã bỏ tiền ra giúp cho bố hắn khỏi ngồi tù với điều kiện gã phải làm rể của họ, làm chồng đứa con gái lẳng lơ của họ với cái bụng đã chửa 3 tháng với thằng bồ Việt kiều nào đó. Giống như một sự trao đổi sắp đặt trước. Bố hắn khỏi ngồi tù, còn con gái họ không mang tiếng không chồng mà có con.
Chuyện tình của gã và nàng càng đi dần vào bế tắc, thế rồi một hôm nàng thông báo cho gã tin động trời rằng gã đã được làm bố sau những ngày tháng mặn nồng giữa gã với nàng. Gã hốt hoảng đứng giữa bên tình bên hiếu. Nếu lấy nàng gia đình gã sẽ mất trắng, bố gã sẽ đi tù. Còn lấy con gái bạn bố hắn thì nàng sẽ ra sao. Cuối cùng đứng trước sự khóc lóc của mẹ gã, một chiều cuối tuần gã đến gặp nàng nói lời chia tay, hắn dằn lòng phủ nhận cái mầm sống trong bụng nàng, ánh mắt nàng hôm ấy nhìn gã đầy căm hờn nhưng nàng không một lời nào thốt ra. Đôi mắt nàng nhìn gã đầy khinh bỉ và nàng quay lưng bước thẳng, từ đó gã không còn nghe tin tức gì của nàng. Một tháng sau gã nghiễm nhiên trở thành con rể một ông Tổng giám đốc, bố mẹ hắn mừng rơn, ra vào cười tít mắt. Còn gã… đêm tân hôn ôm gối ra sofa ngáy đến sáng.

Vợ hắn ban đầu cũng không tệ, ả biết gã không phải kẻ dễ bắt nạt, ả cũng thích cái thư sinh lịch lãm của gã. Những ngày tháng ban đầu trôi qua, sau khi vợ gã sinh con dù không mặn mòi thì cuộc sống vợ chồng gã cũng không sóng gió. Nhưng vợ gã ngày càng lạ lùng, ả nhận ra ả yêu gã mất rồi. Tuy nhiên ả cũng nhận ra rằng, thân thể gã đó nhưng hồn gã trái tim gã như treo tận nơi nào xa tít mù. Rất nhiều đêm ả nghe gã nằm mơ gọi tên người con gái nào đó, ả căm tức nhưng không thể nói gì vì rõ ràng khi lấy ả, gã không hề yêu ả.
Giữa ả và gã chỉ như một cuộc trao đổi, ả giữ được gã nhờ vào những đồng tiền và thế lực của cha ả. Bố mẹ gã khi xưa rất mong một đứa cháu trai. Gã cũng vậy! Nhưng sau lần sinh nở ấy thì vợ gã không muốn sanh nữa. Gã là một người cha rất có trách nhiệm với đứa trẻ dù nó không phải con của gã, nhưng tình yêu thì ả hiểu rằng không bao giờ có được từ gã. Sự thèm khát chiếm hữu trái tim gã và ganh ghét một "con hồ ly" nào đó theo cách nghĩ của ả về người con gái trong lòng gã khiến ả ngày càng cay nghiệt, ả có thể chửi bất cứ khi nào, bất cứ lúc nào nhìn thấy gã, bất cứ ngôn từ nào ả có thể nghĩ ra để đay nghiến gã. Có lúc gã im lặng nín nhịn, cũng có lúc gã gầm lên chửi bới đập phá như con thú hoang rồi đóng sập cửa chui vào thế giới của riêng gã. Cái thế giới mà nơi đó gã dành riêng cho nàng.


* *



Gió bên ngoài thổi như muốn giật tung chiếc rèm cửa trong căn nhà tồi tàn nơi cuối ngõ nhỏ nghèo nàn, cái lạnh lùa vào qua khe hở. Tiếng người phụ nữ ho sặc sụa trong gian bếp cũng bé như lỗ mũi, bỗng nghe chừng hốt hoảng:
- Trời ơi, Ân... mặt con sao thế này? Lại đi đánh nhau đấy hẳn?
- Không ạ, con bị vấp té trượt chân đập mặt xuống nên bị bầm thôi mẹ ạ
- Lại đây mẹ xem nào, bầm tím hết rồi…
Vừa nói xong thì một tràng ho kéo đến khiến người phụ nữ gập người lại, cái dáng gầy gò như chỉ còn lại sức sống mỏng manh. Thằng bé nhào đến đỡ mẹ, giọng nó đầy lo lắng:
- Mẹ ho nhiều quá, để con sang ông lang lấy ít thuốc cho mẹ
- Nhà mình hết tiền rồi con, mấy hôm nay mẹ ốm không buôn bán được, tiền đâu mua thuốc?
- Con đã bảo để con nghỉ học mà mẹ không chịu.
- Mẹ cấm con nhé Ân, dù mẹ có phải lê lết cả đời cũng không để con thất học.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả, mẹ cố được ngày nào hay ngày đó, cách gì mẹ cũng không cho phép con nghỉ học, nghe rõ chưa Ân?
- Vâng... nhưng...
Người phụ nữ lại ho một tràng dài, thằng bé đỡ mẹ lên giường rồi bước ra cửa, ánh mắt nó đăm chiêu buồn thăm thẳm, nó thương mẹ lắm mà không biết phải làm gì, nước mắt chợt ràn rụa. Nó đưa tay lên quệt mũi, bất chợt chạm vào vết bầm đau buốt trên mặt. Nó bặm môi, ánh mắt nó bỗng rực lửa, nó nhớ đến nét mặt gã đàn ông ban tối đã đánh nó, đôi bàn tay thằng bé nắm chặt đầy giận dữ, nó lầm bầm: "Nếu tôi gặp lại ông, ông sẽ biết tay tôi".

Đêm về khuya trời càng rét buốt, người phụ nữ nhổm dậy nén những cơn ho chực chờ kéo đến, đắp lại chiếc chăn mỏng cho đứa con trai đang ngon giấc, chị thở dài nước mắt tràn trên má. Gương mặt khắc khổ vẫn không thể che dấu những nét đẹp hiền dịu trên gương mặt của chị, chị cố nén tiếng khóc đang muốn bật ra khỏi lồng ngực. Chiều nay bác sĩ đã cho chị biết kết quả xét nghiệm, bệnh lao của chị đã đến thời kỳ cuối, trái tim chị đau nhói khi nhìn đứa con trai chưa đủ tuổi lớn . Sau này không còn chị nó sẽ ra sao? Giữa cái ngõ nhỏ tối tăm này nó sẽ đi về đâu? Bao năm nay chị đã cố nuôi nó lớn.
Ngày xưa, dở dang việc học với một mối tình cay đắng cùng cái thai đã 4 tháng chị không dám vác mặt về quê khi bụng mang dạ chửa vì sợ làm mất mặt bố mẹ và sợ những định kiến của miền thôn quê, chị cố bám trụ cái thành phố khắc nghiệt này để nuôi dưỡng cái mầm sống trong người. Bao năm lao lực làm đủ thứ việc nặng nhọc để nuôi con chị đã mắc phải căn bệnh lao này, ban đầu chỉ là những cơn ho không dứt, hết rồi lại tái phát, nhưng chị không có thời gian chữa trị nên bệnh chị ngày một nặng. Một ý nghĩ chợt loé trong đầu chị… nước mắt chị tuôn không ngừng, cơn ho dữ dội ập đến kéo cả cơ thể chị gập xuống, những vết máu loang lỗ trên chiếc khăn tay. Thằng bé chợt thức giấc nhào đến ôm mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ bị sao thế này?
- Mẹ không sao con ạ, lấy cho mẹ bát nước
- Vâng…
- Ân này...
- Mẹ nghỉ đi mẹ, mẹ ho dữ quá, con lo quá
- Mẹ không sao, Ân nghe mẹ nói này, con có muốn gặp bố con không?
- Ơ… sao mẹ nói bố chết vì tai nạn…?
Thằng bé bỗng quay phắt lại nhìn mẹ đầy kinh ngạc, trái tim chị đau nhói lên khi nghe thằng bé nói câu ấy:
- Không, bố con còn sống
- Vậy bố đâu hả mẹ? Tại sao bố không sống với mẹ con mình?
- Con có muốn gặp bố không?
- Có…ạ… bố đang ở đâu hả mẹ?
Thằng bé ngập ngừng rồi im bặt, nó nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra trên gò má gầy guộc của mẹ nó:
- Bố… có một gia đình khác, lẽ ra... mẹ không muốn nói với con chuyện này… nhưng…
Người phụ nữ lại gập người lại với cơn ho rũ rượi, thằng bé hoảng hốt gào lên:
- Mẹ… thôi mẹ đừng nói nữa…
- Mẹ muốn con về sống với bố, nếu lỡ mẹ có mệnh hệ gì… còn có bố lo cho con.
- Không… mẹ đừng nói gở
Thằng bé bật khóc gào lên ôm cứng lấy người phụ nữ, chị khẽ đẩy thằng bé ra rồi từ tốn nói:
- Con đừng ôm mẹ như thế, mẹ sẽ lây cho con. Ân…
- Con mặc kệ… con thương mẹ…
- Nghe mẹ nói, mẹ sẽ đi tìm lại bố cho con, bố sẽ lo cho con sau này… vì… mẹ… không thể lo cho con được nữa.. con biết không Ân?
- Không... mẹ ơi…
Thằng bé nhào đến ôm chặt cổ mẹ, người phụ nữ cố đẩy con ra nhưng bất lực, cánh tay yếu ớt của chị cũng ôm ghì lấy thằng bé, nước mắt chị trào ra… Ngoài kia trời đã chạng vạng sáng… tiếng xe cộ, tiếng va chạm quang gánh, tiếng rao hàng, gọi nhau í ới của những người buôn gánh bán bưng bắt đầu vang lên từ cái ngõ hun hút gió…



* *



Trời tiết tháng Ba gió bấc thổi về se buốt, thằng bé run run nắm chặt tay mẹ. Người phụ nữ gồng mình kéo lại chiếc áo bông cho cậu con trai vừa bị gió thổi bật ra và quấn lại chiếc khăn quàng cổ trên chiếc cổ gầy guộc của chị, cố nén tràng ho ập tới. Đôi bàn tay run run nhấn chuông bên cánh cổng màu đen to bảng của ngôi biệt thự cuối con phố. Tiếng lách cách và chiếc cổng được mở ra. Chị bước vào không có vẻ gì ngại ngùng, nhưng bàn tay chị nắm chặt tay thằng bé run run, người giúp việc chỉ cho hai mẹ con ngồi xuống chiếc ghế sofa giữa nhà. Người phụ nữ đảo mắt nhìn mọi thứ trang trí bên trong, tất cả đều toát lên sự sang trọng cho thấy những người sống trong căn nhà này có một cuộc sống đầy đủ sung túc.
Chị chợt thở dài, để có quyết định này hai hôm trước chị đã dẹp hết mọi tự ái, dằn lại trái tim buốt nhói để đi tìm gặp người đàn ông đã phản bội mình ngày xưa… Chị vẫn nhớ ánh mắt sửng sốt pha lẫn mừng rỡ của người đàn ông đó khi nhìn thấy chị và rồi ánh mắt ấy trở nên xót xa với câu nói "Em gầy quá Mai ơi...", nỗi uất nghẹn khiến chị suýt chút nữa thay đổi ý định. Nhưng vì con, chị buộc lòng phải ghìm nén lại cảm giác của mình… và kết quả là hôm nay chị dẫn nó đến đây. Thằng bé trố mắt há hốc mồm ra nhìn sự hoành tráng của ngôi nhà đầy vẻ kinh ngạc, nó hồi hộp và đầy lo lắng. Nó sẽ đến sống ở ngôi nhà tuyệt vời này ư? Với một người nó sẽ gọi bằng bố?? Thằng bé nhấp nhổm người nhìn ngắm linh tinh và quay sang nhìn mẹ định nói gì đấy, người phụ nữ nắm chặt tay con nói nhỏ:
- Ngồi im đi con…
Có tiếng bước chân từ trên cầu thang, bóng một người phụ nữ và một người đàn ông bước xuống. Ánh mắt người phụ nữ mập tròn nhìn xoáy vào chị đầy khinh miệt và căm ghét, ánh mắt đó đảo qua thằng bé như có ngàn mũi kim khiến thằng bé chợt sợ hãi co rúm người. Trái tim chị bỗng lo sợ, chị chợt tự hỏi với người phụ nữ có ánh mắt kia liệu thằng con của chị có tìm được bình yên ở ngôi nhà này chăng? Trong giây lát, ý nghĩ giao con lại bỗng như ngưng lại trong chị, nhưng bỗng một tràn ho lại nổi lên, chị gồng mình cố ngăn nó lại, chị hiểu rằng không còn cách nào khác bởi cuộc sống của chị từng ngày rút ngắn lại. Con chị cần phải có một chỗ ở, nó phải được bố nó nuôi nấng và làm tròn trách nhiệm. Người đàn ông kia đã rất mừng rỡ khi chị đến tìm gặp và quyết định trao thằng bé cho anh ta….
Khi cả hai người kia bước xuống đối mặt, chị vừa mở miệng định nói cho thằng bé biết rằng đây chính là bố nó thì chị hoảng hốt khi bắt gặp ánh mắt thằng bé nhìn người đàn ông ấy một cách căm phẫn rực lửa, chị vừa cất lời:
- Ân, đây là bố con…
Thằng bé bỗng thét lên khủng khiếp khiến mọi người trong căn nhà đều kinh ngạc:
- Không… không bao giờ là ông ta, ông ta không phải bố con… ông ta ác độc… ông ta là thú dữ... mẹ ơi mình về thôi mẹ...
- Ân... có chuyện gì... đứng lại con… chờ mẹ…
- Con căm thù ông ta…
Thằng bé chạy vụt ra khỏi căn nhà, phóng thật nhanh lách qua cánh cổng khép hờ ngoài sân trước sự kinh ngạc của mẹ nó. Chị vừa chạy theo con vừa kêu thảng thốt và rồi ngã gục ngất xỉu ngoài lề đường, những gương mặt xa lạ mờ mờ lướt trước mắt chị và giọng ai đó nói hoảng hốt "Cô gì ơi... cô bị sao thế này, có ai không gọi cấp cứu…", môi chị vẫn lảm nhảm gọi tên con và tắt dần…
Người đàn ông đứng sững nơi bậc thềm không thốt lên được lời nào, gã nhìn theo người phụ nữ vừa tất tả chạy ra khỏi sân nhà mình vừa ôm ngực ho rồi ngất xỉu ấy mà trái tim thắt nghẹn. Gã muốn mở miệng gọi tên chị, muốn kêu tên thằng bé mà tiếng gọi "Mai ơi… Ân... con ơi…" ứ nghẹn trong cổ gã, đôi chân dường như không chịu nghe lời gã cứ chôn chặt xuống đất, gã cảm giác đôi chân gã đang dần khụy xuống… bởi gã đã nhận ra thằng bé đó chính là thằng bé đánh giày hôm nào nơi quán thịt cầy lão Sú đã bị gã tẩn cho một trận hộc máu trong cơn say. Từ khóe mắt gã giọt nước mắt trào ra… gã khụy hẳn xuống nghe trái tim gã trào lên một nỗi niềm khó tả, gã lảm nhảm trong mồm câu nói "Ân ơi… tha lỗi cho bố… Mai ơi, anh có tội với em"…

Ngoài trời gió bấc thổi rít qua từng rặng cây, tiếng của gã tan ra bay theo gió… Trên con phố, bóng một đứa trẻ phóng như bay về phía cuối ngõ quanh, nó quẹo ra khỏi con đường lớn và vẫn cứ chạy bang về phía trước, ánh mắt nó sắc lạnh dường như vô cảm, trên đôi môi nhỏ nhắn vẫn lầm bầm câu nói "Ông ta không phải bố con… ông ta độc ác... mẹ ơi… không bao giờ…". …Phía ngoài căn nhà với cánh cổng to màu đen kia vọng lại tiếng còi hụ của xe cứu thương, người phụ nữ được đưa lên băng ca, chiếc xe màu trắng với chữ thập đỏ lao về phía trước trong cái lạnh của tiết trời mùa đông...

Back To post
Bình luận:
[2012-07-12 16:21:21] Giangcoi:

Thế cuối cùng là sao ?

[2012-06-19 21:28:44] Bach cot tinh:

Roi sao nua? K co ket thuc ak? Thuong 2 me con mai an qua

[2012-08-27 07:38:12] Lils' shay:

Truyen daj\ te nay thj doc lam sao dc.ket thuc te nua chu.hux.

[2012-10-01 09:00:23] 0986282275:

tkat dau pun cko 2 me kon maj gja nku k.vj ck kua po mjh tkj co le 2ng se co 1cs hp pen nkau.


Viết bình luận:


Đến Trang:
- Share on: google facebook twitter zing
C-STATU-ON
© 2009 - 2024 AyEmm.Net